Người ta thường ví von cuộc đời là một con đường, gặp nhau là chuyện
ngẫu nhiên và đi ngang qua nhau là chuyện bình thường. Em và anh cũng
vậy. Mọi thứ đều cũng sẽ bình thường như bao điều bình thường khác nếu
như không có một ngày anh bước vào giấc mơ của em.
Em gọi đó là một điều bất bình thường, vì cho đến tận bây giờ em vẫn
không thể ngờ rằng ở cái chốn ảo này có người có thể đi sâu vào tiềm
thức của em đến vậy. Để rồi khi mỗi đêm về, anh ẩn hiện trong từng giấc
ngủ.
Giấc mơ đầu tiên ấy em gặp anh, một chàng trai có những niềm khắc khoải
trong tâm tư giấu kín. Nén những tiếng thở dài trong nồng ngực trẻ và
cả những hạt long lanh lẩn khuất trong khoé mắt buồn.
Trong giấc mơ ấy, em thấy mình được nắm tay anh yên bình dạo bước trên
những bờ cát trắng, nhìn ngắm mặt nước trong xanh và hứng những làn gió
mát lành từ đại dương thổi lại. Trong giấc mơ ấy, em nắm tay anh đi vào
thế giới của tuổi thơ, chạy nhảy trên những thảo nguyên đầy hoa cỏ, ngắm
những cánh diều mải miết bay về phía miền cổ tích. Trong giấc mơ ấy, em
thấy anh cười, nụ cười hiền lắm. Em mơ hồ nhìn thấy được niềm hạnh phúc
như một tia nắng nhảy múa trong mắt anh, em khẽ dựa vào vai anh... Cảm
giác ấy bình yên đến lạ.
Hôm qua lại mơ thấy anh. Một giấc mơ không dịu dàng như khi nắm tay
anh, cũng không ấm áp như cái tựa vai. Mà nó như trăm ngàn mảnh vỡ xuyên
thấu lòng, ghim rất sâu, rất chặt. Em thấy mình đứng giữa một con đường
mênh mông trống trải với những cơn gió rít lên từng hồi than khóc. Trên
đầu tan tác những bóng mây ảm đạm, còn bước chân thì bết dính, xót xa.
Anh bỏ mặc em đi về phía con đường sâu hun hút, nhanh lắm. Em chấp chới
đuổi theo anh, chạy theo anh nhưng vô vọng.
Đêm nay em gặp lại anh. Vẫn chàng trai ấy, nỗi buồn ấy… tất cả đều rất
quen thuộc. Duy chỉ có một điều rất khác, đó là ánh mắt. Một ánh mắt
lạnh lùng vô cảm anh lướt qua em, nhanh như một mũi tên, xuyên thấu rồi
vụt mất. Em chẳng kịp nhếch nổi một nụ cười thân thiện, chỉ ấm ớ nhận
lại một vết xước ngang tim, nước mắt lăn dài, chao chát. Ngay cái giây
phút ấy, anh biết em muốn gì không? Em muốn hét thật lớn vào không trung
rằng: em thật sự nhớ anh, rất nhớ! Và khi ấy, chỉ cần anh ngoái lại
nhìn, chỉ cần anh gọi tên em, chỉ cần anh cũng nhớ em da diết thế, em
tin chắc rằng em sẽ tan ra như bong bóng xà phòng, vỡ oà…
Yêu một người không yêu mình thì mãi mãi là một điều dại dột. Em hiểu,
hiểu rất rõ lý thuyết đấy, nhưng tại sao em không thể làm theo lý trí
được. Em biết, với anh em chỉ là một trạm đừng chân khi trái tim anh mỏi
mệt và chông chênh nhất, khi nào hết chông chênh rồi anh sẽ đi về phía
không em.
Nhiều lúc cứ giả vờ nghĩ: biết đâu tình cảm em dành cho anh cũng chỉ là
một cơn say nắng, rồi khi mặt trời khuất bóng em sẽ hết hoang mang.
Nhưng cho đến tận bây giờ, chúng ta đã đi qua hai mùa gió thổi, hình ảnh
của anh có nhạt mờ chút nào trong tâm trí em đâu.
Em chưa bao giờ hối hận vì những gì mình cho đi mà không nhận lại được gì. Vì khi yêu là dành cho nhau hạnh phúc mà.
Em sẽ mãi mơ về một nơi tựa thiên đường có thực, giản đơn là nơi đó có
anh. Còn anh, nếu một lúc nào đó chợt nghĩ đến em thì xin hãy lên tiếng
để em biết rằng anh vẫn còn tồn tại. Tồn tại ở một thế giới thực, không
phải là giấc mơ.
“Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ
Mình ngồi cạnh thật nâu bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.”
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu…?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét