Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Gửi mùa thu cho anh

Mùa thu miên man những nỗi nhớ. Thu xa anh, nỗi nhớ cồn cào hơn. Muốn gửi cho anh cả mùa thu dịu dàng của Hà Nội, mùa thu của tình yêu chúng mình.

-         Hà Nội vào thu rồi đấy anh à. Người ta đi chơi kìa…
Nghe giọng em nhõng nhẽo trong điện thoại, anh làm giọng nghiêm nghị:
-         Mùa thu Hà Nội thế nào? Sao mà người ta đi chơi.
Em tru miệng, lườm anh không thèm nói. Qua webcam đủ để thấy em đang giận dỗi. Anh phá lên cười:
-         Lại giận kìa. Được rồi, mai mốt anh về, anh đưa em đi chơi bù, được chưa.
Bao giờ anh về với em?
Mùa thu Hà Nội chùng chình mãi ngoài cửa ngõ tháng 9, cuối cùng cũng chịu xuất hiện, cũng chịu bước vào Hà Nội. Sáng dậy, trở mình dậy thấy cái lạnh mơn man. Thú vị thật, cái lạnh nhẹ nhàng của buổi sớm, em mỉm cười với điện thoại để nhìn xem “ người yêu em có xuất hiện không”. Màn hình vẫn tối om. Chữ Miss =.=  mong chờ vẫn biệt tăm. “Chắc anh đi ngủ muộn nên chưa dậy”.
Vươn vai đứng dậy, mở cửa sổ. Em mỉm cười, giá mà có anh ở đây. Để được ôm thật chặt, được nghe nhịp đập con tim anh. Những con đường thu đã trải đầy lá vàng, những bông cúc vàng rực rỡ như nhuộm cả góc phố. Màn sương mờ ảo nhẹ nhàng ôm ấp từng nhành cây, ngọn cỏ. Sương như chiếc khăn mỏng manh vắt ngang qua cảnh vật. Mọi thứ ấm áp lạ!
Em vẽ ra mộng tưởng cho viễn cảnh: ngày anh trở về.

Đến lúc đó…
Khi nhớ anh, em có thể gặp anh. Em không mòn mỏi đếm ngược từng ngày. Không phải thả vào hư vô những giọt nước mắt, những nhớ thương day dứt con tim, những hờn ghen vu vơ…
Khi con tim em đau vì anh, em có thể nghe anh giải thích rõ ràng. Khi mình hờn giận nhau, khi em lo lắng có thể chạy đến bên anh. Không còn vô vọng vì khoảng cách, không phải bật khóc mà bất lực trước tất cả.
Khi anh ốm, khi anh đau, em có thể ở bên anh. Và cả những lúc em mệt mỏi, lúc em muốn khóc, em có thể mượn đôi vai của anh. Cũng có khi, em muốn bên anh để cảm nhận được phút giây thanh thản của cuộc sống, để thấy con tim em thổn thức vì người em yêu.
Nhưng, hiện tại…
Vẫn còn những ngày tháng chờ đợi. Sẽ nhanh thôi, phải không anh? Vì em mong nó, những cũng lưu luyến nó. Ngày gặp anh, cũng là ngày em đã hết năm thứ 4, sẽ làm được gì, viết được tên mình như thế nào. Bỗng dưng lại thấy mông lung, thấy mờ mịt.
Những giây phút ngọt ngào còn đó. Nhưng, em vẫn cảm thấy những khoảng trống, những đau đớn của con tim, những phút vô tâm của anh. “Người yêu em có nhiều thứ để quan tâm”. Tự biện minh thế nhưng trong lòng em: khó chịu một chút đó!
Em vẫn đợi anh về
Thu ơi, gửi cho anh...
… cả những nỗi nhớ đầy vơi trong lòng em. Gửi cả những yêu thương ngọt ngào để anh biết em yêu anh nhiều thế nào.
…cả hương hoa sữa dìu dịu, đê mê lòng người.
…cả con đường thu khoác chiếc áo dệt vàng mộng mơ. Những con phố Hà Nội chỉ có thu mới đẹp đến thế.
…cả hương cốm thơm ngọt của lúa non đầu mùa. Hạt Cốm xanh ngần quyện hương lá sen mà anh nói: “Anh thích bánh Cốm”. Nhưng trong Nam, làm sao có thứ đó.
…cả cái lạnh vu vơ của mùa thu, cái lạnh làm em nhớ anh hơn, cái lạnh làm em thấy mình cô đơn hơn. Tên ngốc, khi nào anh về với em?
Nơi xa ấy, anh có biết lúc này em nhớ anh nhiều lắm không? Gió ơi, gửi mùa thu cùng tình yêu của em đến anh nhé.

ST.TaHi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét