Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Bài học về sự chia sẻ

Hai anh em nhà kia cùng làm việc trên cánh đồng của gia đình. Một người đã kết hôn và có một gia đình lớn, người kia vẫn còn sống độc thân. Cuối mỗi ngày, hai anh em thường chia đều cho nhau mọi thứ thu hoạch được.

Đến một ngày nọ, người em độc thân tự nhủ: "Chia đều cho nhau là không công bằng. Ta chỉ sống có một mình nên nhu cầu cũng đơn giản hơn". Thế là mỗi tối người em lấy một bao thóc từ phần của mình lén khuân qua cánh đồng nằm giữa hai nhà, bỏ vào kho chứa của anh mình. Trong khi đó người anh lại nghĩ: "Chia đều như thế là không công bằng. Ta đã có gia đình, có vợ con chăm sóc khi về già. Em ta thì chẳng có ai lo lắng cho tương lai". Mỗi tối người anh lại khuân một bao thóc bỏ sang kho chứa của người em độc thân.

Suốt trong nhiều năm, hai anh em đều không hiểu tại sao thóc của họ không giảm đi. Rồi một đêm, hai anh em va phải nhau. Họ chợt hiểu điều gì đã xảy ra. Cả hai bỏ bao thóc xuống, ôm chầm lấy nhau.

Thinking of you^^


60 Things That Are Happening Right Now While You Are Reading This Page!

1. Somebody is very proud of you.
2. Somebody is thinking of you.
3. Somebody is caring about you.
4. Somebody misses you.
5. Somebody wants to talk to you.
6. Somebody wants to be with you.
7. Somebody hopes you aren't in trouble.
8. Somebody is thankful for the support you have provided.
9. Somebody wants to hold your hand.
10. Somebody hopes everything turns out all right.
11. Somebody wants you to be happy.
12. Somebody wants you to find him/her.
13. Somebody is celebrating your successes.
14. Somebody wants to give you a gift.
15. Somebody thinks that you ARE a gift.
16. Somebody hopes you're not too cold, or too hot
17. Somebody wants to hug you.
18. Somebody loves you.
19. Somebody admires your strength.
20. Somebody is thinking of you and smiling.
21. Somebody wants to be your shoulder to cry on.
22. Somebody wants to go out with you and have a lot of fun.
23. Somebody thinks the world of you.
24. Somebody wants to protect you.
25. Somebody would do anything for you.
26. Somebody wants to be forgiven.
27. Somebody is grateful for your forgiveness.
28. Somebody wants to laugh with you.
29. Somebody remembers you and wishes that you were there.
30. Somebody is praising God for you.
31. Somebody needs to know that your love is unconditional.
32. Somebody values your advice.
33. Somebody wants to tell you how much they care.
34. Somebody wants to share their dreams with you.
35. Somebody wants to hold you in their arms.
36. Somebody wants YOU to hold them in your arms.
37. Somebody treasures your spirit.
38. Somebody wishes they could STOP time because of you.
39. Somebody praises God for your friendship and love.
40. Somebody can't wait to see you.
41. Somebody loves you for who you are.
42. Somebody loves the way you make them feel.
43. Somebody wants to be with you.
44. Somebody wants you to know they are there for you.
45. Somebody is glad that you're his/her friend.
46. Somebody wants to be your friend.
47. Somebody stayed up all night thinking about you.
48. Somebody is alive because of you.
49. Somebody is wishing that you noticed him/her.
50. Somebody wants to get to know you better.
51. Somebody wants to be near you.
52. Somebody misses your advice/guidance.
53. Somebody has faith in you.
54. Somebody trusts you.
55. Somebody needs your support.
56. Somebody needs you to have faith in them.
57. Somebody will cry when they read this.
58. Somebody needs you to let them be your friend.
59. Somebody hears a song that reminds them of you.
60. Somebody needs you to send them this to them. 

Bạn Là Một Cây Nến


Có một người rất nghèo, chuyên làm nến và bán nến. Tuy nhiên chẳng mấy ai mua nến cả. Ông cũng ít giao thiệp nên càng ngày càng sống khép kín với mọi người. Cứ mỗi buổi tối ông đóng cửa, tắt đèn, tự giam mình trong nhà và than thầm về số phận.

Dần dần ông đi tới tuyệt vọng. Ông nghĩ rằng, ông nên kết liễu đời mình là hơn cả. Một buổi tối, ông quyết định thực hiện suy nghĩ đó. Đột nhiên có tiếng nói:

- Ông làm nến, sao không tự thắp cho mình một ngọn nến...

Nghe giọng nói không biết từ đâu, ông hoảng sợ:

- Ai đó...

- Ta là một vị thần. Nếu ngươi muốn, ta có thể thắp sáng ngọn nến hy vọng cho ngươi. Ngọn nến ấy có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi đó.
Cheese Training - Bạn Là Một Cây Nến
Ông lưỡng lự và cuối cùng thì ông ta cũng đồng ý.

Ông ta cảm thấy yêu đời hơn. Suốt ngày ông ta chỉ chăm chút cho ngọn nến đó cháy sáng mãi. Tuy nhiên, ngọn nến cũng tàn dần theo quy luật tất yếu.
Cheese Training - Bạn Là Một Cây Nến

Ngày một ngày hai, niềm tin yêu cuộc sống của ông lụi dần, rồi một ngày hoàn toàn ông cảm thấy chán đời và mệt mỏi vì phải sống như thế này. Ông lại tự giam mình trong nhà, khóc lóc. Dĩ nhiên, vị thần giấu mặt kia lại cất tiếng nói.

- Ngươi khóc lóc điều gì... Ngươi đã không dùng ngọn nến đó để thắp sáng những ngọn nến khác trong ngươi. Đó là lỗi của nhà ngươi.
Cheese Training - Bạn Là Một Cây Nến
Hy vọng là một chuyện nhưng phải biến hy vọng ấy thành hiện thực bằng những việc làm hành động thiết thực, đó mới là điều đáng phải bàn.

Bút chì màu ST.

Hãy cố thêm một tí nữa xem sao!


Trong cuộc sống, mỗi khi cảm thấy chán nản hay mệt mỏi, thì trong đầu tôi lại nghe văng vẳng một câu nói “Hãy cố thêm một tí nữa xem sao!” Và câu nói ấy cứ như một “liều thuốc tiên”, giúp tôi xóa tan đi những suy nghĩ tiêu cực về việc “bỏ cuộc”. Và tôi đã quay trở lại “cuộc đua”!
Thông điệp của ngày hôm nay: Bạn có thể dừng lại để nạp thêm năng lượng cho mình. Nhưng bạn không thể bỏ cuộc. Hãy cố thêm một tí nữa xem sao!

Cheese Training - Hãy cố thêm một tí nữa xem sao!
(Hình ảnh minh họa, st từ internet)

Vâng, cuộc sống là một chuỗi những tháng ngày phấn đấu không ngừng nghỉ với mục tiêu đạt được những gì mình mong muốn. Không thể tránh khỏi những phút giây chúng ta cảm thấy kiệt sức, chán nản chỉ muốn dừng chân dọc đường, đổ đi biết bao nhiêu công sức gầy dựng trước đó. Cảm giác ấy là hoàn toàn bình thường, bạn đừng quá lo lắng. Điều quan trọng là bạn hãy ngồi xuống nghỉ ngơi, phục hồi lại sức lực và rồi lại tiếp tục bước đi trên hành trình của mình. Đừng bao giờ bỏ cuộc, vì bạn không biết rằng thành công chỉ còn cách bạn có một chút cố gắng nữa mà thôi.
Bất cứ khi nào bạn muốn bỏ cuộc, hãy nhớ đến hình ảnh những người đàn ông đào kim cương này: miệt mài, lầm lũi, vất vả, để rồi dừng bước và quay lưng đi ngay khi chỉ còn cách kho kim cương vài cm nữa.
Hãy cố thêm một tí nữa xem sao!

Bút chì màu...vẽ ước mơ!

Cua, Kiến & Chim Cánh Cụt - Bài học vui nhộn về sự đoàn kết

Khi nói đến cụm từ "Đoàn Kết" thì có lẽ điều đầu tiên chợt thoáng qua trong mỗi người chúng ta là câu chuyện ngụ ngôn "Kiến giết voi" giữa hai loài vật rất khác nhau về hình dáng, kích thước. Hay là bài học về "Bó đũa" của người cha thông thái dạy cho những người con của mình trước khi qua đời. Đó là những câu chuyện chúng ta được nghe kể khi còn rất bé.

Ai cũng gật gù đồng ý khi thông điệp "Đoàn kết sẽ mang lại sức mạnh" được ngân lên. Nhưng thực tế, để tạo nên một khối đoàn kết thực sự lại là 1 chuyện hoàn toàn khác. Thế giới là một mạng lưới rộng lớn với những con người sống chung trong các tập hợp khác nhau. Và, cũng không lạ gì khi bắt gặp đâu đó những suy nghĩ dạng như: "Thôi mặc kệ nó đi, dẹp nó qua một bên cho rồi, người gì toàn là gây ra phiền phức...", "Nó mới làm được có tí xíu mà bày đặt làm cái kiểu thấy ghét, nghỉ chơi với nó cho rồi...", "Tớ không cần biết vấn đề của các cậu là gì, nhưng khi làm chung thì tớ phải được 6 phần chia mới được...."
Cheese Training - Cua, Kiến & Chim Cánh Cụt - Bài học vui nhộn về sự đoàn kết
Ganh ghét, đố kỵ là những "liều thuốc độc" giết chết tập thể (ảnh minh họa)
Đó là những suy nghĩ tiêu cực mà tôi gọi nôm na là những "Poisoned thoughts". Nó là hiện thân cho sự thờ ơ, ganh ghét và ích kỷ của cá nhân. Chủ nghĩa "makeno" là kẻ thù nguy hiểm khôn lường đối với sự tồn tại và phát triển của một tập thể. Và khi ấy, bài học về sự Đoàn kết lại trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết.
Chỉ với một Clip hoạt hình ngắn gọn, hài hước về loài vật, các nhà làm phim đã gửi gắm trong đó một thông điệp không còn mới mẻ gì nữa cho đến thời điểm này: "Đoàn kết là sức mạnh". Kiến, cua, chim cánh cụt là những loài động vật khác nhau hoàn toàn về đặc điểm cấu tạo cũng như tập tính sinh lý. Nhưng đặc điểm chung của cả ba loài động vật này là sự đoàn kết ăn ý giữa từng cá nhân trong tập thể, để đối phó và sẵn sàng nghênh chiến khi gặp phải bất kỳ đối thủ đáng gờm nào!


Đoàn kết là sức mạnh. Bài học ấy tuy không còn mới, nhưng cần một cam kết mạnh mẽ hơn từ mọi cá nhân, và đi kèm theo đó là những hành động thể hiện triệt để tinh thần đoàn kết trong tập thể. Gạt đi những hiềm khích cá nhân cùng những thù hằn nhỏ nhặt, tập trung vào điểm mạnh của bản thân và giúp đồng đội phát huy được điểm mạnh của họ. Bạn có dám hành động trước?

Bút chì màu st. 

Quà tặng cuộc sống - Bài học của kiến

Mọi thành công trong cuộc sống chúng ta đều được đong đầy bởi những năm tháng kiên nhẫn phấn đấu, học hỏi. Câu chuyện về loài kiến chăm chỉ, cặm cụi tha mồi ngày này qua tháng nọ để làm đầy cái ổ của chúng sẽ giúp chúng ta có thêm động lực để sống kiên nhẫn trong một cuộc sống đầy biến động...

 St, Nguồn Youtube.com

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

MỘT VIỆC NHỎ

 Một gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hèa không quá xa ngoài kia phía trước mặt., cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đù
Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.

Ngày hôm nay

- Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác
- Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.
- Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp. 

Một ly sữa

Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.

Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?".

"Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."

Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.

Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn....

Pencil and Eraser – Bút chì và cục tẩy

Pencilanderaser Pencil and Eraser   Bút chì và cục tẩyPencil: I’m sorry
Eraser: For what? You didn’t do anything wrong.
Pencil: I’m sorry because you get hurt because of me. Whenever I made a mistake, you’re always there to erase it. But as you make my mistakes vanish, you lose a part of yourself. You get smaller and smaller each time. 
Eraser: That’s true. But I don’t really mind. You see, I was made to do this. I was made to help you whenever you do something wrong. Even though one day, I know I’ll be gone and you’ll replace me with a new one, I’m actually happy with my job. So please, stop worrying. I hate seeing you sad.
oOo
I found this conversation between the pencil and the eraser very inspirational. Parents are like the eraser whereas their children are the pencil. They’re always there for their children, cleaning up their mistakes. Sometimes along the way, they get hurt, and become smaller / older, and eventually pass on. Though their children will eventually find someone new (spouse), but parents are still happy with what they do for their children, and will always hate seeing their precious ones worrying, or sad. All my life, I’ve been the pencil. And it pains me to see the eraser that is my parents getting smaller and smaller each day. For I know that one day, all that I’m left with would be eraser shavings and memories of what I used to have.
Bút chì màu st.

Câu chuyện của bút chì và cục tẩy

Bút chì: Con xin lỗi !

Cục tẩy: Vì cái gì thế, con yêu? Con có làm gì có lỗi đâu.
Bút chì: Con xin lỗi vì mẹ phải chịu đau đớn vì con. Bất cứ khi nào, khi con mắc phải sai lầm, mẹ lại luôn ở đó giúp con sửa sai. Nhưng cứ mỗi lần như thế, mẹ lại ngày càng bé hơn.
Cục tẩy: Điều đó đúng! Nhưng con yêu của mẹ ơi, mẹ sẽ chẳng phiền đâu. Con nhìn xem, mẹ được sinh ra để làm việc này mà. Mẹ được sinh ra để giúp con bất cứ khi nào con mắc phải sai lầm. Mặc dù mẹ biết ngày nào đó mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác nhưng mẹ vẫn rất vui với những gì mẹ đã làm. Vậy nên, đừng lo lắng nữa nha! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm.

==> Tôi đã tìm thấy mẫu đối thoại nhiều xúc cảm này giữa cây Bút chì và Cục tẩy. Cha mẹ cũng giống như Cục tẩy này vậy và ngược lại con cái là những cây Bút chì. Họ luôn có mặt vì bọn trẻ và sửa chữa những sai lầm của chúng. Thỉnh thoảng vì điều đó, họ phải chịu đau đớn, họ trở nên "bé" đi ( già đi và thậm chí chết đi). Và dù cho bọn trẻ rồi sẽ tìm thấy một ai đó khác thay thế (vợ/chồng) cha mẹ vẫn rất hạnh phúc vì những gì họ đã làm cho con cái mình, hiển nhiên rất ghét phải nhìn thấy những báu vật quý giá của họ lo lắng hay phiền muộn.
"Suốt cuộc đời mình, tôi đã luôn là cây bút chì. Và điều đó làm tôi đau đớn khi nhìn thấy những cục tẩy - ba mẹ mình - lại bé đi mỗi ngày. Vì tôi biết một ngày nào đó, còn lại với tôi chỉ là những vụn tẩy và những kỷ niệm tôi có với họ."

Bút chì màu st.

The feeling about Kim Quan {The Warm Winter Campaign}


My friends, have you set your foot on a poor land before? Have you felt the cold winer in there? Have you seen the children with no hat, no shirt, no shoes, gathered and sitting around the fire, stand close to each other but still shivering, with gray face and tears on cheeks, because the cold air was under 10oC? Please image the pale child, huddled with chapped face, cold hands as if to freeze in the cold wind still rushing back into the hearts dumbfounded…. 
"The Warm Winter Campaign has been launched for a long time. Although I understood quite clearly about the meaning of “Warm Winter” and also be the one who write some notes about Kim Quan to call for donations, I was not very interested in this campaign. My mother said: Do it, daughter, It is very good thing to do”. So, I always kept in my mind that: "I'm making good actions" without understanding how it is good, or what the true meaning of what I am doing is…

Until...
Going to Kim Quan, Yen Son, Tuyen Quang - the place where we will hold the program, my feelings have changed. Starting from Hanoi, passing nearly 200 kilometers, about 30 km of all was very small road.

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Về Kim Quan...chúng tôi hiểu trẻ em nghèo nơi đây cần chúng ta!!!



Bạn à? - Đã bao giờ đặt chân lên vùng cao biên giới phía Bắc và các tỉnh miền Trung vào mùa đông giá rét, để biết thế nào là cái lạnh vùng biên, chui ra từ núi đá - khe suối - rừng già và gió mùa Đông Bắc, từ phía bên kia chưa ?. Bạn đã lần chứng kiến cảnh những đứa trẻ miền núi không mũ, không áo, không giày, xúm xít ngồi quanh đống lửa, tựa chặt vào nhau nhưng vẫn run lập cập, môi xám ngoét và nước mắt ròng ròng, vì hơi lạnh dưới 10 độ C?.. Bạn đã khi nào phải gạt nước mắt khi gặp cảnh cha mẹ cuống quýt ấp con vào ngực, để sưởi ấm, nhưng đã quá muộn, bởi sự sống nhỏ bé, đã bị giá rét cướp đi không ?.. Hình ảnh các em nhỏ tím tái, co ro với khuôn mặt nứt nẻ, bàn tay lạnh buốt như muốn đóng băng trong khi gió lạnh vẫn ùa về khiến lòng người chết lặng.
"Chiến dịch Mùa Đông Ấm được phát động đã lâu. Dù hiểu rất rõ ý nghĩa của hoạt động này, dù là người viết bài mang mục đích tuyên truyền và vận động quyên góp, nhưng thật sự mình không mấy mặn mà lắm với chiến dịch này. Mẹ mình bảo: Làm đi con, đây là việc tốt mà. Vì thế, mình luôn tâm niệm rằng: “mình đang làm việc tốt” mà không rõ rằng việc tốt của mình có ý nghĩa như thế nào, và không hiểu được ý nghĩa thật sự của công việc mình đang làm…
Cho đến khi…
Tiền trạm lần 1.
Về đến Kim Quan, Yên Sơn, Tuyên Quang – cái nơi mà mình sẽ tổ chức chương trình Đông Ấm ở đó, cảm xúc của mình đã thay đổi hẳn. Xuất phát từ Hà Nội, vượi qua gần 200 cây số, trong đó phải đến khoảng 30 km là đường đèo chênh vênh, vắng vẻ. Đường đi hoang sơ và nhỏ bé tí hon, lại lên xuống dốc liên tục làm mình chóng mặt…

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Một chút thôi....cùng chúng tôi đem lại hơi ấm cho trẻ em nghèo


Chỉ với những bộ quần áo cũ còn lành lặn mà các quý bạn không dùng nữa hoặc ít vận đến sẽ góp phần mang lại một mùa đông ám áp hơn cho các trẻ em dân tộc và đồng bào nghèo nơi quê hương Đất Tổ và Thủ đô Kháng chiến năm xưa.
Cứ mỗi dịp đông về, cái rét cắt da cắt thịt như những ngọn dao, ngọn nứa siết lên những tấm lưng trần của trẻ em và đồng bào dân tộc nghèo. Ẩn náu trên những sườn đồi, ngọn núi, những căn nhà, lớp học xiêu vẹo theo cơn gió nhẹ của buổi chiều đông là nơi hàng ngày các em nhỏ tới học cái chữ… Đồng bào mình còn nghèo lắm!
Đã trở thành truyền thống hàng năm, mỗi mùa đông về, Hội Đồng hương Sinh viên Phú Thọ tại Hà Nội lại phát động chiến dịch quyên góp và trao quà “Mùa Đông Ấm” lại hành trình về những miền đất xa xôi với trẻ em và đồng bào dân tộc miền núi để trao tận tay cho các em, những cụ già, người dân nghèo từng bộ quần áo thắm đượm tình thương yêu thân ái. Khởi động từ những năm 2010, Chương trình đã trực tiếp trao tặng cho hàng triệu trẻ em và đồng bào dân tộc nghèo ở tỉnh Phú Thọ và các tỉnh lân cận.
Phát huy những thành quả trước, năm 2012, BTC chương trình tiếp tục kêu gọi sự ủng hộ của những nhà hảo tâm, những tấm lòng nhân ái ủng hộ cho Chiến dịch Mùa Đông Ấm Phú Thọ - Tuyên Quang 2012. Mong muốn chương trình tiếp tục duy trì thường niên hàng năm và mở rộng ra nhiều tỉnh thành khác trong cả nước, xây dựng thành phong trào tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách với những vùng sâu vùng xa, giảm bớt hố sâu ngăn cách giữa đồng bằng và miền núi.

Hình thức quyên góp
- Chăn màn, quần áo, giầy dép, khăn, tất...(Cũ và mới)
- Lương thực, thực phẩm, nhu yếu phần, thuốc và dụng cụ y tế...
- Đồ dùng học tập, sách vở...
- Xe chở đồ quyên góp và xe chở Tình nguyện viên 6 đoàn về trao quà tại các địa phương

Thời gian vận động quyên góp bắt đầu từ 01/10 - 31/12/2012.

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Chuyện tình gió, chong chóng và chuông gió…

Chuyện tình gió, chong chóng và chuông gió…….
Gió…lạnh lùng..vô tình thổi làm chong chóng quay.. vô tình thổi làm chuông gió kêu..
 

 Gió gặp chong chóng.. gió thổi và chong chóng quay…đó là điều hiển nhiên. Nếu như gió ngừng thổi thì chong chóng sẽ ngừng quay..chong chóng sẽ là chiếc chong chóng chết..vậy nên gió chẳng bao giờ ngừng thổi và chong chóng cũng không ngừng quay...mỗi khi gió hát, chong chóng lại quay... những vòng quay nhẹ nhàng hạnh phúc… gió bay đi khắp mọi nơi..gió biết rất nhiều điều…gió được gặp gỡ với nhiều bạn mới…thế nhưng gió vẫn quay về với chong chóng… về kể với chóng chóng những nơi mà gió được đi qua, những điều thú vị mà gió khám phá được…… gió kể với chong chóng biết bao nhiêu là chuyện…những chuyện mà có thể chong chóng sẽ không bao giờ có cơ hội biết đến ..chong chóng thích thú lắm..những lúc đó chong chóng quay thật nhanh và cũng thật nhẹ nhàng. gió yêu chong chóng và chong chóng cũng yêu gió. Chong chóng không biết gió yêu mình vì lý do gì nhưng chong chóng thì biết tại sao mình lại yêu gió. Gió đã từng nói sẽ mãi bên chong chóng, sẽ mãi yêu chong chóng… Chong chóng và gió thật sự rất hạnh phúc!..


Tưởng rằng 2người sẽ bên nhau mãi mãi nhưng bất chợt có một ngày… cơn giông ập đến, thổi bay gió của chong chóng đi xa ..xa mãi… cơn gió ấy mạnh quá khiến gió không thể quay lại được với chong chóng được nữa…gió lặng lẽ bay đi..lặng lẽ thổi..những làn gió yếu ớt đó vô tình làm cho chuông gió kêu…những tiếng kêu leng keng..đó là một chiếc chuông gió đã chứng kiến chuyện tình yêu của chong chóng và gió…chuông gió đã thầm yêu gió từ lâu…nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương... gió biết, chong chóng cũng biết nhưng không biết phải làm sao? …Khi không còn ở bên chong chóng.. Gió buồn…nhưng gió vẫn thổi…gió thổi nên chuông gió sẽ kêu…những tiếng kêu leng keng đó làm gió thấy an ủi đôi chút.. làm gió thấy vẫn có người cần mình..có người hạnh phúc khi có mình… gió đã ở lại với chuông gió…

Còn chong chóng, trong thời gian không có gió của mình bên cạnh, chong chóng rất buồn… gió trong cơn giông thổi mạnh nên bắt buộc chong chóng phải quay…chong chóng quay thật nhanh, thật nhanh và cũng thật mạnh…những vòng quay trong cơn mưa nặng hạt đó làm chong chóng thấy đau khổ…chong chóng khóc… chong chóng nhớ gió…nhớ những ngày tháng ở bên gió…chong chóng muốn die…muốn mình là 1chiếc chong chóng chết để không còn phải quay những vòng quay đau khổ và vô ích này nữa.. cơn giông ấy cũng nhanh chóng qua đi… chong chóng cô đơn một mình… chong chóng chờ đợi một ngày gió của mình quay lại…1ngày,2ngày…1tháng,2tháng…vẫn không thấy gió của mình đâu…chong chóng tuyệt vọng… có thể gió đã quên mình..có thể gió đã có một điều thú vị khác ở một nơi rất xa….

Chong chóng lặng lẽ nằm bên cánh đồng cỏ mênh mông, nơi gió và chong chóng có những tháng ngày hạnh phúc..một cô bé đi qua..nhặt chong chóng lên thổi…chong chóng bất chợt tỉnh dậy ngỡ như gió đã quay trở về…nhưng lại thất vọng vì không phải là gió…cô bé đó rất thích chong chóng…đã đem chong chóng về nhà……

Cuộc sống có nhiêù điều bất ngờ thật…tại đây…chong chóng đã gặp lại gió …nhưng…………………… gió đang ở bên ai kia mất ùi… chong chóng đau lắm…chong chóng buồn lắm…. gió nói gió không yêu chuông gió… gió nói vì chuông gió cần có gió nên gió phải ở bên chuông gió… gió nói gió nợ chuông gió rất nhiều…gió nói chong chóng hãy đợi gió…chỉ 3,4tháng nữa thôi …đợi cô chủ thi DH xong…vì cô chủ rất thích nghe tiếng chuông gió kêu…nhưng nếu không có gió thì chuông gió sẽ không kêu…chong chóng phải làm sao????? Chong chóng sẽ im lặng nhìn họ hạnh phúc bên nhau sao?? Chong chóng phải làm gì? Chong chóng cũng cần gió ở bên cạnh mình mà…chong chóng phân vân…đợi hay không đợi….nếu không đợi tức là chong chóng buông xuôi, chấp nhận phần thua thuộc về mình, chấp nhận sẽ mất gió mãi mãi…nhưng chong chóng lại không chắc chắn gió sẽ quay lại với mình, sợ rằng sự chờ đợi trong đau khổ đó sẽ là vô ích nếu như gió cần chuông gió hơn…bởi nhìn gió và chuông gió đang hạnh phúc thế kia….

Trong câu chuyện này, cả 3 đều đau khổ… cả 3 đều có nỗi khổ riêng…vậy nên không biết kết thúc truyện sẽ như thế nào..
Mỗi ai khi đọc xong hãy cho một kết thúc truyện theo ý riêng của mình nha!! Và nếu có thể hãy cho mình biết kết thúc đó sẽ như thế nào nhé !!
CMN.

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Bởi lẽ mỗi Song Ngư chúng ta sinh ra đã là 1 món quà của cuộc sống

Ta sống ko động chạm đến ai và cũng chẳng muốn ai chạm đến mình. Chạm đến thế giới riêng, chạm đến sâu thẳm tâm hồn ta. Chúng ta vẫn ko ưa nổi những kẻ tọc mạch, những kẻ quá thẳng thắn, quá độc địa luôn nói ra những lời làm tổn thương, chạm đến danh dự và lòng tự trọng của ta. Thứ quý giá nhất đối với mỗi song ngư chân chính là lòng tự trọng, và thứ đó con cá chỉ từ bỏ trong duy nhất trường hợp phải lựa chọn giữa lòng tự trọng và tình thương sâu sắc.

♥ Song ngư sống vì yêu. Nếu bạn ko phải là song ngư, bạn sẽ ko bao giờ có thể tưởng tượng nổi con cá ấy sẽ vì tình yêu thương mà bất chấp mọi thứ như thế nào. Vì tình cảm, nó có thể phá tan mọi rào cản, đạp đổ mọi nguyên tắc, hi sinh bản thân, quên mình để ai kia được hạnh phúc, vui vẻ và đầy đủ.

Bạn sẽ ko bao giờ tưởng tượng ra được. Vì song ngư nhiều bí mật đến nỗi, bạn nghĩ bạn đã hiểu con cá lắm rồi nhưng thật ra bạn mới chỉ hiểu được những gì con cá cho phép bạn hiểu thôi. Còn sâu trong tim nó ấy. Là màu đen hay đỏ, tu luyện nghìn năm may ra có cơ hội hiểu được :")

♥ Máu lạnh.. Ừ thì đấy, con gái song ngư dù có giàu lòng trắc ẩn đến bao nhiêu, giàu tình thương bao nhiêu thì họ vẫn là phụ nữ. mà phụ nữ thì luôn tàn nhẫn với những người mà họ ko yêu. Đừng cầu xin, cũng đừng trách móc. 1 khi đã hết tình cảm. Cô ấy sẽ ra đi trong suốt và nhanh gọn như vừa có cơn bão cuốn cô ấy đi khỏi đời bạn vậy.

Đừng đùa,song ngư luôn căm thù nhưng ai đem tình cảm của nó ra làm trò đùa đấy. Một khi cảm thấy ở bên bạn ko an toàn, ko hạnh phúc. Ngư sẵn sàng buông tay. Lí do chỉ vì vậy thôi ♥

♥ Song ngư ấy mà, vừa phức tạp mà cũng lại vừa đơn giản. Yêu ghét rõ ràng. Đã buộc được rất chặt theo kiểu chuyên môn có tay nghề nhé, ko thường ko xoàng như hạng chẳng hiểu biết đâu. Song ngư sẽ nắm tay bạn ko quá chặt, bởi vì con cá sợ nắm quá chặt nó sẽ đánh mất. Nhưng, đã rũ thì sẽ rất phũ. Bản chất như thế rồi........... :")

Ở bên ngư ấy, nhẹ nhàng thôi. Song ngư nhạy cảm lắm, có thể tổn thương rất nhiều chỉ vì 1 lời nói vô tình của ai kia. Nhưng khi nào đó lại thấy cá ngốc mắt đỏ hoe, khóc trộm vì thương ai kia quá..............♥

♥ Cung Song Ngư 19/2 - 20/3 ♥

♥ Cung Song Ngư 19/2 - 20/3 ♥

CHÒM SAO SONG NGƯ LINH THÔNG, MƠ HỒ TỈNH MÀ NHƯ MƠ, MƠ MỚI LÀ THẬT

Rất giàu trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo nghệ thuật, hòa đồng, khoan dung. Không ổn định, dễ thay đổi, không giỏi chịu đựng gian khổ
Chòm sao Song Ngư: Chòm sao âm tính, cung mệnh cuối cùng trong số 12 cung hoàng đạo
Nguyên tố: Nước
Định vị: Biến đổi (dễ thích nghi nhưng hay thay đổi, không ổn định)
Mùa: Mùa đông
Ngôi sao hộ mệnh: Sao Hải Vương


♥ Lý giải về chòm sao Song Ngư

Song Ngư nằm ở phần đuôi cụt cuối cùng trong 12 cung hoàng đạo, nó phức tạp giống như phần cuối xòe ra của chiếc đuôi cá. Đó là chòm sao khó định nghĩa và mơ hồ, không rõ ràng nhất trong số 12 chòm sao.

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Cuộc thi NÉT BÚT TRI ÂN 2012

I. MỤC ĐÍCH
1. Nhằm thể hiện đạo lý uống nước nhớ nguồn của ông cha ta, hướng tới kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, Hội Đồng hương Sinh viên Phú Thọ tại Hà Nội chính thức phát động cuộc thi viết “Nét bút tri ân” ngày 28/10/2011 trong chương trình chào đón tân sinh viên “Khát vọng Lạc Hồng”.
2. Chương trình “ Tri ân thầy cô ” là món quà đặc biệt của các bạn sinh viên Phú Thọ tại Hà Nội gửi đến các thầy, các cô; chương trình như một lời tri ân đến các thầy, các cô, chúng em cảm ơn thầy cô đã dìu dắt chúng em những bước đi đầu tiên. Chương trình dự kiến sẽ được tổ chức tại 2 trường THPT của 2 bạn học sinh, sinh viên đạt giải cao nhất trong cuộc thi Nét Bút Tri Ân.

II. NỘI DUNG
Cuộc thi “Nét bút tri ân”
- Thời gian: Từ ngày 28/10/2012 đến ngày 10/11/2012.
- Đối tượng: Tất cả các bạn sinh viên và tân sinh viên Phú Thọ đang học tập và sinh sống tại Hà Nội.
- Thể lệ dự thi:
+ Thể loại: Bài văn xuôi.

8 món quà không mất tiền mua

Có những món quà mà bạn không cần phải tốn tiền mua. Có những món quà mà bạn luôn muốn được nhận. Có những món quà mà người khác chờ đợi bạn tặng.
những món quà không mất tiền mua
1. Món quà từ sự lắng nghe
Khi bạn thực sự lắng nghe, bạn chú ý, không ngắt ngang, không mơ màng, chỉ lắng nghe để cảm nhận về thấu hiểu. Đó là món quà vô giá thứ nhất bạn có thể dành cho người khác đặc biệt là những người thân yêu của mình.
2. Món quà từ sự trìu mến
Hãy thể hiện sự trìu mến với những người thân yêu bằng những lời nói ân cần và cử chỉ trìu mến, bạn sẽ thấy những điều kỳ diệu.
3. Món quà từ sự vui tươi
Hãy cắt những biến họa, chia sẻ những mẩu chuyện cười và những tin vui nhộn cho các cộng sự và người thân. Họ sẽ hiểu và cảm nhận rằng bạn luôn muốn chia sẻ niềm vui và do đó họ sẽ dành cho bạn những điều to lớn hơn.
4. Món quà từ những mẩu giấy viết tay
Hãy viết ra từ những lời chân thật, dù rất ngắn, nó có sức mạnh phi thường đấy, dù nó là dòng chữ “Cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi” hay “Xin lỗi vì mình đã quá nóng với bạn”. Hay thậm chí một bài thơ hay một lời khuyên đẹp. Chính những điều nho nhỏ đó, có thể đi suốt cuộc đời ta.
5. Món quà từ sự khen ngợi
Sự ngợi khen thật lòng có sức mạnh không ngờ, đó có thể là “Chiếc áo đỏ thật tuyệt với bạn!” hay “Một bữa ăn rất ngon!” có thể đem lại niềm vui cho người khác suốt cả ngày.
6. Món quà từ sự giúp đỡ
Mỗi ngày hãy chủ động làm một vài điều tử tế, bạn sẽ thấy cuộc sống thật vui vẻ và nhẹ nhàng.
7. Món quà của sự yên tĩnh
Hãy luôn nhạy cảm về điều này và để sự yên tĩnh cần thiết cho người khác cũng như có những lúc bạn cần sự yên tĩnh ấy.
8. Món quà từ sự thân thiện
Hãy vui vẻ nói “Xin chào”, “Khỏe không?”, “Mọi việc ổn chứ?”… những điều thật dễ dàng để nói nhưng sẽ đọng lại hình ảnh tốt của bạn nơi người thân.

Bài học từ loài ngỗng

Vào mùa thu, khi bạn thấy đàn ngỗng bay về phương Nam để tránh đông theo hình chữ V, bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào đó có thể rút ra từ đó? Mỗi khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẫy cho con ngỗng bay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so với khi chúng bay từng con một.
Khi là thành viên của một nhóm, ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, ta sẽ đi đến nói ta muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn, vì ta đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi khi con ngỗng bay lạc hỏi hình chữ V của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ V như cũ và được hưởng những ưu thế của sức mạnh bầy đàn.
Nếu chúng ta cũng cảm nhận sự tinh tế của loài ngỗng, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang cùng một mục tiêu như chúng ta.
Khi con ngỗng đầu đàn mệt mỏi, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cạnh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.
Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.
Tiếng kêu của đàn ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng. Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.
Cuối cùng khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đên khi nào con ngỗng bị thương có thể bay lại được hoặc là chết và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác và bay về Phương Nam.
Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi có khó khắn. Lần sau có cơ hội thấy một đàn Ngỗng bay bạn hãy nhớ….Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.

Sức sống của ốc

Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!”
“Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh” – Ốc sên mẹ nói.
“Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”
“Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy”.
“Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”
“Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.
Ốc sên con bật khóc, nói: “Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta”.
“Vì vậy mà chúng có cái bình!” – Ốc sên mẹ an ủi con – “Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta”.

300 Usd và 3 quả trứng

Một ông chồng trên giường hấp hối, gọi vợ đến bên mình và hỏi:
Em ơi, anh không còn sống được nữa.
Em hãy nói thật cho anh, trong suốt thời gian chúng mình chung sống với nhau, em đã phản bội anh bao nhiêu lần?
Chị vợ không nói gì, chỉ khóc nức nở.
Ông chồng lại hỏi:
Thôi, em đã không muốn nói thì hãy giải thích cho anh tại sao trong tủ của em có 3 quả trứng và 300 USD?
Chị vợ thút thít:
Mỗi lần em phản bội anh, em lại cho vào tủ một quả trứng.
Ông chồng thở phào:
À, thế là chỉ có 3 lần thôi ư? Còn 300 USD thì sao?
Lần này, chị vợ khóc rất to và giải thích:
Mỗi lần trứng nhiều quá, em lại đem ra chợ bán và… em đã tiết kiệm được 300 USD.
Nghe đến đó, ông chồng kêu to lên một tiếng và trút hơi thở cuối cùng.

Đại học

Bé Chu năm nay học lớp 5 trường tiểu học. Học được một tuần thì bé Chu chán học không chịu làm bài vở nữa, cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì bé Tèo nói là tại chương trình học quá thấp so với trình độ của bé Chu và bé xin cô cho lên học bậc trung học . Cô giáo dẫn bé Chu lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện . Ông hiểu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi bé Chu một số câu hỏi về Khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Chu về kiến thức tổng quát, nếu bé Chu trả lời đúng ông sẽ cho bé nhảy lớp .
- Hiệu trưởng : 25 lần 25 là bao nhiêu ?
- Bé Chu: Dạ là 625
- Hiệu trưởng : Công thức tính diện tích vòng tròn ?
- Bé Chu: Dạ là bình phương bán kính nhân Pi
- Hiệu trưởng : Nước bốc thành hơi khi nào ? – Bé Chu : Dạ khi nước sôi ở 100C ….
Sau gần 1 tiếng “tra tấn” bé Chu, câu nào bé Chu cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng về kiến thức khoa học của bé Chu và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát :
- Cô giáo : Con gì càng lớn càng nhỏ ? Ông hiệu trưởng hết hồn nhưng bé Chu trả lời ngay
- Bé Chu : Dạ là con cua nó có càng lớn và càng nhỏ
- Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô không có ? Ông hiệu trưởng xanh cả mặt.
- Bé Chu: Dạ là 2 cái túi quần
- Cô giáo : Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất ? Ông hiệu trưởng run lên.
- Bé Chu: Dạ ở Phi Châu
- Cô giáo : Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô ? Ông hiệu trưởng chết điếng người.
- Bé Chu: Dạ là cái đầu gối
- Cô giáo : Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt ? Ông hiệu trưởng hóc mồm ra.
- Bé Chu: Dạ là cái lưỡi
- Cô giáo : Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình ? Ông hiệu trưởng ra dấu không cho bé Chu trả lời nhưng bé Chu đáp ngay
- Bé Chu : Dạ là cái giường ngủ
- Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng ra ? Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo
- Bé Chu : Dạ là dầu sơn móng tay
- Cô giáo : Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra ?
- Ông hiệu trưởng gần xỉu.
- Bé Chu : Dạ là cây cà lem
Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với bé Chu : – Thầy cho con lên thẳng đại học vì nãy giờ thầy đáp không trúng đưọc 1 câu nào hết !!!

Bạn có thấy mình giàu có không?

Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành tô quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rảy mời tôi.
- Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật sự không đành lòng. Những đôi xăng-đan bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết.
- Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly ca cao nóng!
Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan ướt sũng được đặt trên bệ lò sưởi để hông cho khô. Ca cao và bánh mì nướng lòng mứt ăn kèm có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi hơi cảm thấy làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng. Cô bé gái đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè:
- Thưa cô, cô có giàu không ạ?
- Cô giàu không à? Chao ôi, không đâu cháu ạ!- Vừa nói tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trả bàn đã sờn cũ của mình.
Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa:
- Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê!-Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.
Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định- tất cả điều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.
Trong những lúc khó khăn nhất của cuộc sống, đừng quá tập trung vào những bất hạnh để quên rằng những gì bạn đã có chính là hạnh phúc mà bao người bất hạnh ước mơ cũng không thể có được.

Bạn có nhận được nó chưa?

Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với cha: “Con tặng cha”.
Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: “Cha ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng cha mà!”
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con tha thứ.
Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

30 Giây

Đủ để nói một câu chào và một cái bắt tay.
Đủ để gởi vài dòng offline cho ba mẹ.
Đủ cho cả chục cái nhíu mày thoáng qua...

Đủ để bỡ ngỡ nhận ra người bạn cũ.
Đủ để hét lên sợ hãi vì một chuyện ma.
Đủ để ướt một bờ vai lúc chia xa
Đủ để hí hoáy viết lời xin lỗi...
Đủ để plasmid chui vào tế bào khả nạp
Đủ để cười sặc sụa vì một câu chuyện hóm
Đủ để dúi một viên kẹo dỗ dành
Đủ để nghéo tay làm một lời hứa
Đủ để thực hiện phi vụ nắm tay bất ngờ có báo trước!
Đủ để nhìn và đoán
Đủ để ôm thật chặt
Đủ để hôn thật sâu
Đủ để đấm vỡ mặt nhau
Đủ để vỗ vai, động viên chân thành
Đủ để phớt lờ một người không muốn quen
Đủ để nói một lời từ chối
Đủ để nhìn thấy một cái vẫy tay của người sắp đi xa
Đủ để làm tổn thương nhau mãi mãi...
Đủ để sign out không thèm nghe một lời giải thích...
30 giây, không ít tí nào, đủ làm một đống thứ.
Nếu có bạn trong 30 giây, tôi cũng chưa biết sẽ làm gì. Chắc sẽ... đấm một phát thay cho lời chào thân thiện.
Còn bạn, nếu có tôi trong 30 giây, 30 ngày bạn sẽ làm gì?

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.

Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: "Cảm ơn bố, cứ kệ con!".
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau... Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và "Không, cảm ơn!" - Anh ta lại nói - "Cứ kệ tôi!". Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh nói - Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không? 

=>>>>VÀ:"Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn"

KẾ HOẠCH CHIẾN DỊCH: Mùa Đông Ấm Phú Thọ - Tuyên Quang 2012

HỘI ĐỒNG HƯƠNG PHÚ THỌ TẠI HÀ NỘI
HỘI ĐỒNG HƯƠNG SINH VIÊN PHÚ THỌ
Số: 09/2012- KHSVPT
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Hà Nội, Ngày 25 tháng 09 năm 2012

KẾ HOẠCH CHIẾN DỊCH
Mùa Đông Ấm Phú Thọ - Tuyên Quang 2012

           
Căn cứ Kế hoạch công tác năm 2012 của Hội Đồng hương Phú Thọ tại Hà Nội triển khai cho khối sinh viên.
Căn cứ Kế hoạch hoạt động nhiệm kỳ 2012 – 2013 của Hội Đồng hương Sinh viên Phú Thọ.
Căn cứ kiến nghị đề xuất hoạt động mùa đông ấm của các đơn vị trực thuộc Hội Đồng hương Sinh viên Phú Thọ.
Ban liên lạc Hội Đồng hương Sinh viên Phú Thọ tại Hà Nội (HDHSV) xây dựng kế hoạch hoạt động Mùa Đông Ấm Phú Thọ - Tuyên Quang 2012 với mục tiêu “Kết nối trái tim – chia sẻ yêu thương” như sau:

Sáng sớm ngày hôm sau

Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi, hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép mầu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.
Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những mảnh vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.
Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dữ dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.
Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.
- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây? - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.
- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Đó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?
Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau...".

Mọi người đều phải có trách nhiệm

Trong phòng xử án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai của bà bị bênh còn đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác. Thẩm phán thở dài và nói:
- Xin lỗi, thưa bà…
Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ
- Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.
Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp
- Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.
Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký
- Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo
Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

Không thiếu một người nào

Chad là một cậu bé trầm lặng, nhút nhát. Một ngày nọ, sau khi đi học về, cậu nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp valentine để tặng tất cả các bạn trong lớp.
Trái tim người mẹ thắt lại, bà thầm nghĩ: “Ươc gì con đừng làm thế!” bởi bà đã từng thấy đám trẻ tan hoc về vừa đi vừa cười đùa, và trò chuyện râm rang. Nhưng Chad chưa bao giờ được như vậy. Tuy nhiên, bà vẫn quyết định giúp con mình. Bà mua giấy, keo và bút chì màu. Tối nào, Chad cũng cặm cụi làm để cho đủ cả 35 tấm thiệp.
Ngày valentine đến, Chad rất háo hức. Cậu bé cẩn thận xếp tất cả thiệp vào cặp và nhảy chân sáo đến trường. Người mẹ quyết định sẽ nướng bánh quy mà Chad rất thích và sẽ đãi cậu cùng với một ly sữa khi Chad tan học về nhà. Bà nghĩ rằng ắt hẳn Chad sẽ rất thất vọng, và những điều bà làm sẽ có thể giúp cậu bé dịu đi đôi chút. Bà cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng Chad sẽ chẵng nhận được nhiều thiệp, và có thể là chẳng có tấm nào cả.
Trưa đến, người mẹ đã chuẩn bị xong tất cả. Khi nghe tiếng bọn trẻ bên ngoài, bà vội nhìn qua cửa sổ. Đám trẻ vẫn cười nói và vui. Và như mọi ngày, Chad vẫn đi một mình ở phía sau. Cậu bé nhanh hơn mọi ngày. Người mẹ thầm nghĩ rằng có lẽ Chad sẽ òa khóc ngay khi bước vào nhà. Bà thấy hai tay cậu bé trống k, không có lấy một tấm thiệp nào, và bà nén nước mắt khi cánh cửa phòng bật mở.
- Mẹ có bánh và sữa cho con đây! – Bà cố tỏ ra vui vẻ.
Nhưng cậu bé hầu như không để ý là mẹ đang nói gì. Cậu bước vào nhà, khuôn mặt sáng, và luôn miệng nói rằng:
- Không một ai cả. Không một ai cả!
Trái tim người mẹ thắt lại. Và rồi cậu nói tiếp:
-Con đã tặng thiệp cho tất cả các bạn đấy mẹ ạ, con không quên một ai cả!
Nếu bạn quá quan tâm đến những gì bạn muốn nhận được – bạn có thể sẽ là người bất hạnh
Chỉ khi bạn quan tâm đến những gì bạn cho đi – bạn mới là người hạnh phúc

Lỡ bước đưa chân

Một câu nói có thể thay đổi đến đâu qua năm tháng.
Sau khi cưới, chàng nói với nàng...

6 tuần: Chào em tình yêu của anh!
6 tháng: Thế nào, ngày hôm nay tốt đẹp chứ?
6 năm: Có thư từ gì không hả?
6 tuần: Kìa, thôi khỏi phiền, để anh tới đó cho, em yêu.
6 tháng: Em muốn anh tới đó chứ gì?
6 năm: Em mau mau tới đó đi chứ.
6 tuần: Em yêu, mẹ em gọi điện đấy.
6 tháng: Điện của em.
6 năm: Có điện tho-OO-ại này!
6 tuần: Anh sẽ đưa em đi du lịch Nepal, em yêu.
6 tháng: Em muốn đi Nepal thật à?
6 năm: Ở nhà không tốt hay sao?
6 tuần: Em yêu, anh nghĩ một chiếc nhẫn sẽ làm em vui thích.
6 tháng : Một cái lọ bao giờ cũng có ích.
6 năm: Này, thích gì thì em tự đi mà mua.
6 tuần: Em yêu, em muốn đi xem phim không?
6 tháng: Giá mà chúng ta đi xem phim Evita.
6 năm: Anh xem phim Evita rồi, em đi mà xem đi.
6 tuần: Em yêu, không có gì nghiêm trọng cả, không dây bẩn gì đâu.
6 tháng: Cẩn thận đấy, kẻo bẩn hết bây giờ.
6 năm: Đồ hậu đậu vụng về!
6 tuần: Em yêu, em lại còn nấu nướng ngon nữa mới tuyệt chứ.
6 tháng: Bữa tối nay có món gì thế em?
6 năm: Trời, lại thịt kho à?
6 tuần: Em yêu, em muốn uống gì?
6 tháng: Anh sẽ uống một ly Martin.
6 năm: Em lại quên bỏ đá vào ly rồi.
6 tuần: Chúng ta về thăm bố mẹ em nhé, em yêu.
6 tháng: Tuần này thì không được, anh bận.
6 năm: Ông bà già em hồi này vẫn khoẻ chứ?
6 tuần: Ồ! Em yêu, em đặt sẵn chiếc đĩa ưa thích của anh vào máy rồi đấy à?
6 tháng: Coi chừng em làm xước chiếc đĩa của anh đấy.
6 năm: Em đừng có bao giờ động vào máy của anh nữa.
6 tuần: Anh đã xén cỏ ngoài vườn rồi, em yêu. Đẹp đấy chứ em nhỉ?
6 tháng: Hết xăng cho máy xén cỏ mất rồi.
6 năm: Thứ bảy này đến lượt em xén cỏ đấy.
6 tuần: Em nói đúng em yêu, nên thêm một chút muối nữa!
6 tháng: Hơi bị nhạt, chẳng phải thế sao?
6 năm: Em nấu nướng tồi y hệt mẹ em vậy!
6 tuần: Anh đã đặt chỗ cho hai chúng mình rồi đó, em yêu, ở một nhà hàng tuyệt lắm.
6 tháng: Anh cam đoan với em rằng tối nay anh không thấy đói.
6 năm: Em ăn trước đi, tối nay chưa chắc anh đã về.
6 tuần: Anh đã thuê film cho em rồi đó, em yêu.
6 tháng: Em tin chắc em muốn xem film ấy chứ?
6 năm: Hôm nay có truyền hình trực tiếp trận đấu bóng đá, em phải để anh sử dụng TV.
6 tuần: À không, em yêu, tối nay chỉ có hai chúng mình với nhau thôi nhé.
6 tháng: Em không lấy làm phiền nếu bạn anh ở lại ăn tối chứ?
6 năm: Có 10 người. Em chuẩn bị bữa tối được chứ. Toàn là bạn bè thân của anh cả.
6 tuần: Tuổi thơ của em thật không vui.
6 tháng: Bố mẹ em hơi quá quắt đấy.
6 năm: Bố mẹ em thế chả trách em thế.
6 tuần: Chà, thứ nước hoa em dùng tuyệt quá, làm anh phát điên.
6 tháng: Em không thấy nước hoa em dùng có mùi hơi hắc sao?
6 năm: Em dùng nước hoa gì mùi kinh thế?
6 tuần: Em mặc chiếc váy này hợp quá.
6 tháng: Lại thêm một chiếc váy mới nữa?
6 năm: Cái váy này giá bao nhiêu tiền đấy?