Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Lắng nghe bằng trái tim

Mọi việc không phải luôn như chúng ta thấy.

Hai thiên thần đi chu du duới hình dạng của những người nghèo khó dừng chân ở một ngôi nhà khá giả. Hai thiên thần xin cho ở lại nhờ qua đêm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở. Khi hai thiên thần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấy một lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. Thiên thần nhỏ hơn hỏi tại sao, thiên thần lớn trả lời: "Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy!".
Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ở một gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Hai vợ chồng bác nông dân túng thiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thần bữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường..

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Chuyện tình cây lá và gió

Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua.

Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ngụy biện và tình yêu (Mác Sun-man)

... Từ lâu tôi đã muốn chiếm được Po-lie-xpai. Xin nói rõ thêm rằng lòng mong muốn này của tôi, về thực chất, không thuộc phạm trù tình cảm. Dĩ nhiên, Po-li là một cô gái làm mọi người xúc động, nhưng tôi không phải loại người để trái tim chi phối cái đầu. Tôi muốn có Po-li vì một lý do được cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn có tính chất lý trí.

Tôi đang học năm thứ nhất trường Luật. Vài năm nữa, tôi sẽ ra trường hành nghề. Tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiểu người vợ khả dĩ đem lại thành công rực rỡ cho một luật sư. Những luật sư ăn nên làm ra mà tôi đã quan sát, hầu như không trừ một ai, đều có vợ là những phụ nữ đẹp, duyên dáng, thông minh. Po-li hoàn toàn đáp ứng điều đó, trừ một phương diện.

Con yêu mẹ

Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên David lên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.

Ly và nước


Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Khen và chê!

Khi gặp chuyện không ưa, thường ta khó chịu và có thể nổi nóng. Khi thấy người khác làm sai, ngay lập tức ta muốn “xử lý” họ. Chúng ta thường nghĩ đến các khía cạnh tiêu cực của 1 vấn đề, dễ nhìn thấy điểm xấu của người thân hay bạn bè. Tuy nhiên có một câu chuyển đã làm tôi thức tỉnh và “ngộ” ra rất nhiều điều.
Chuyện xảy ra với ông Edward Bedford. Ông là thành viên ban giám đốc của công ty dầu lửa do John Rockefeller đứng đầu. Badford đã có một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn 2 triệu đôla.
Khi câu chuyện khủng khiếp về sự thiệt hại trên xảy ra, mọi người biết tin và ai cũng rất lo lắng nên tránh gặp mặt Rockefeller. Tất cả đều sợ liên lụy. Trừ duy nhất một người, chính người đã đưa ra quyết định sai lầm kia – Edward Bedford.
Rockefeller hẹn gặp Bedford. Bedford đến rất đúng giờ và chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe những gì tồi tệ nhất từ Rockefeller. Ông cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận những thông tin đen tối nhất.
Khi Bedford bước vào phòng, ông vua dầu lửa Rockefeller đang ngồi và chăm chú viết. Khi Rockefeller ngẩng lên ông đã nói rằng ông đã nghe tin về tổn thất của công ty và đã ghi sẵn ra những gì ông muốn nói với Bedford. Rồi Rockefeller đã đưa tờ giấy vừa ghi cho Bedford.

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Chuyện cuộc đời chàng TIẾC...

Có một anh chàng tên là Tiếc, mới 15 tuổi, anh ta yêu một cô nàng cùng tuổi. Bố mẹ của anh chàng này biết, họ tìm cách ngăn cản mối tình đó. Họ cấm anh ta ra khỏi nhà, họ chửi mắng, thậm chí là đánh đòn anh ta.
Chàng Tiếc căm ghét bố mẹ mình, anh coi họ như kẻ thù và tìm mọi cách đối phó với họ. Anh ta thấy tình yêu bị cấm đoán thật là một cơn ác mộng, anh ta ước được dắt tay cô nàng đến một nơi nào đấy ko có bố mẹ mình, để cả 2 tận hưởng hương vị của tình yêu.

1/ Cho đến một ngày, cô nàng kia bỏ anh ta ra đi, anh chàng khổ đau vật vã. Lúc này anh ta bỗng thấy rằng, tình yêu, dù trong điều kiện bị cấm đoán, vẫn còn hạnh phúc vì mình còn được yêu, còn được sở hữu người mình yêu.
Lại đến một ngày kia, cha mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn. Trời đất như sụp đổ, anh ta ngơ ngác choáng váng. Lúc này, anh nhận ra rằng, lúc còn bố mẹ thật hạnh phúc bao nhiêu. Anh ta ước được bố mẹ chửi mắng, đánh đòn, cấm đoán tình yêu… Lúc này với anh ta, tất cả những cái đó đều là hạnh phúc.

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

10 Lời Nhắn Nhủ Bản Thân Trong Những Lúc Khó Khăn

Chào các bạn,
Đôi lúc trong cuộc sống, chúng ta đối mặt với những khó khăn, thử thách to lớn và cần một lời động viên, nhắc nhở nào đó để tiếp tục đứng lên đi tiếp. Hi vọng bài viết này sẽ là một lời động viên với những ai đang gặp khó khăn trong cuộc sống. 
1. Hạnh phúc không kéo dài mãi mãi, và bản chất của nó là vậy.

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Sự tích Rét nàng bân

Nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng Bân chậm chạp và có phần vụng về.
Tuy nhiên, nàng Bân vẫn được cha mẹ yêu chiều. Ngọc Hoàng và Hoàng Hậu thương con thua em kém chị nhưng không biết làm cách nào, mới bàn nhau lấy chồng cho nàng để nàng biết thêm công việc nội trợ trong gia đình. Chồng nàng Bân, cũng là một người trên thế giới nhà trời. Nàng yêu chồng lắm. Thấy mùa rét đã đến, nàng định tâm may cho chồng một cái áo ngự hàn. Những nàng vụng về quá, khi bắt đầu rét, nàng Bân đã bắt đầu công việc song cứ loay hoay mãi, tìm được cái nọ thì thiếu cái kia, xe được chỉ thì chưa có kim, đưa sợi vào dệt thì thoi, suốt lại hỏng. Đến nỗi trời đã sắp sang xuân rồi mà chỉ mới may trọn được đôi cổ tay. Nhiều người trên trời đã chế giễu nàng:
emtoi.jpg
"Nàng Bân may áo cho chồng
May ba tháng ròng mới trọn cổ tay".
Nhưng nàng Bân vẫn không nản chí. Nàng may mãi qua tháng Giêng rồi hết tháng Hai, cho tới khi áo may xong thì vừa lúc trời hết rét. Nàng Bân buồn lắm. Thấy con âu sầu, Ngọc Hoàng gạn hỏi. Khi biết chuyện Ngọc Hoàng cảm động bèn làm cho trời rét lại mấy hôm để chồng nàng mặc thử áo. Từ đó thành lệ, hàng năm vào khoảng tháng Ba tuy mùa rét đã qua, mùa nóng đã tới nhưng có lúc tự nhiên rét lại mấy hôm, người ta gọi cái rét đó là rét nàng Bân. Tục ngữ có câu: "Tháng Giêng rét đài, tháng hai rét lộc, tháng Ba rét nàng Bân" là vì thế.

RÉT NÀNG BÂN ỎN ẺN THỨC GIẤC ^^

                 Như được lập trình cho một phần mềm, cứ qua rằm tháng hai sau một vài ngày hanh nắng xuân mới, cả đất trời chuyển động theo những đợt không khí lạnh Bắc phương tràn về, thế là lại rét nàng Bân ỏn ẻn thức giấc, bầu trời đang tươi rói bỗng mù xẫm hơi sương, theo sau đó là giá lạnh từng cơn dồn dập tràn xuống, phủ lớp dày lớp mỏng vào từng vườn cây đang khoe sắc lộc, đùa cợt chăn chiếu vừa được phơi phóng.

                 Hèn chi nàng Bân đan vội áo ấm cho chinh phu ngoài biên trấn, tình cảnh của nàng làm động lòng văn nhân thi sĩ, trở thành biểu tượng cho một đợt không khí lạnh đã có từ năm nào, và năm nào cũng dậy nỗi lo như thế. Vì rằng đợt rét trái mùa đã làm cho những lão ông, lão bà rũ áo nhân gian đi vào cõi vĩnh hằng, làm cho nhà ai có người già đều phải cảnh giác quan tâm hơn mọi lúc có gió lạnh mùa đông.
                 Và Hà Nội đang có đợt rét nàng Bân... 


Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Em tả Mùa Đông ^_^

Thường thì một năm có bốn mùa, đó là quy luật tự nhiên mà chắc chắn sẽ không ai có thể thay đổi được.
Mỗi mùa dều có đặc diểm riêng biệt không giống nhau như: mùa xuân mát mẻ muôn hoa khoe sắc thắm, cho người người đi trảy hội. Mùa hè là mùa của những bông hoa phượng vĩ, bằng lăng- mùa học sinh tạm biệt mái trường. Mùa thu dưới ánh trăng huyền ảo chúng ta có thể rước đèn họp bạn. Nhưng có lẽ mùa đông là đặc biệt nhất vì cái lạnh buốt, gió bấc và mưa phùn.
Bây giờ đang là mùa đông và là ngày lạnh nhất trong năm 10độ ý :((. Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp mà hem muốn giậy vì lẽ trời quá lạnh, từ trong phòng có thể nghe thấy tiêng gió rít từng cơn. Ra khỏi phòng sương mù giày đặc, bầu trời âm u, mưa phùn phảng phất. Lác đác vài chiếc lá vàng đang rơi xuống cùng những hạt mưa tinh nghịch. Cây cối khẳng khiu trơ trọi như đang cố gắng chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Ngoài đường nhộn nhịp người xe trong những bộ quần áo bông ấm áp và khoác ngoài là chiếc áo mưa.
Cảnh Hồ Gươm trầm mặc hơi nước bốc lên tạo cảm giác lạnh lẽo, nước buốt cắt da, cắt thịt. giờ đây nơi ta nghĩ đến đó là nhà bếp, ánh lửa bập bùng gợi nên vẻ ấm áp....lại nhớ nhà. Lúc ngày cả nhà đang ngồi trò truyện, còn mẹ đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Đã quá trưa mà mặt trời vẫn không ló mặt. Dến sáu giờ tối thì ánh sáng nhường lại cho màn đêm yên tĩnh, chỉ có mùa đông mới có hiện tượng ngày ngắn đêm dài như vậy. Bàu trời lúc này âm u, ít sao và nhiều sương mù hơn ban sáng. Mưa phùn lất phấn tạt qua. Ánh đèn đã tắt hẳn bầu không khí trở nên tĩnh mịch hơn, chỉ còn tiếng chó sủa từ xa vang vọng lại. Cảm giá thik thú với mùa đông - mùa bên ánh lửa bập bùng. Được nhìn cảnh vật như khác lạ. Mọi người bảo mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm nhưng được sông trong ngôi nhà ấm áp tình yêu thương thì có thể nói mùa đông không lạnh....nhớ bố mẹ....
Mùa Đông...mùa gió bấc...mùa yêu thương thể hiện^^
BCM...vẽ mùa đông!

Mưa phùn ngày Đông

Sáng nay mưa mù giăng lối, mùa đông ảm đạm đã đánh dấu bước chân rõ nét trong những ngày mưa. Tiết trời u ám, mưa phùn một cảm giác chênh chao trong những ngày cuối năm. Nghe như đâu đó tết đang về. Nếu nói là tết về thì quá sớm vì năm nay nhuận và vì vậy rét cũng muộn hơn, đông cũng về muộn hơn và thu dài hơn. Thu như cố vớt vát lại những ngày cuối cùng ly biệt để mùa đông tiếp bước, cái lạnh lại ùa về sâu thẳm giá băng. Thu hay đông vẫn vậy thu buồn man mác, có lẽ cái buồn của thu bao giờ cũng dịu hơn có chút gì như ru lòng hơn nỗi buồn không gắt lên gay gắt mà sâu lắng hiền hiền như những nỗi buồn nín nhịn chờ trông. Còn đông, nỗi buồn khiến mình cảm thấy sâu hơn, lạnh hơn tê tái hơn và không còn mơ hồ nữa. Nó ngấm vào tim, in hình những nếp nhăn trên trán một mùa nữa lại đến.Đông về, năm cũ sắp qua năm sau lại đến, Một mùa mới đến một tuổi nhân thêm....còn gì được gì? Thêm gì mất gì? Và một năm nhìn lại tay trắng vẫn trắng tay niềm mơ ước vẫn chỉ là ước mơ.....đồng vọng ngân lên như tiếng chuông chùa chiều hiu hắt gió ngân vang vọng lại từ một nơi xa thẳm, chẳng bao giờ với được. Tôi ơi!
Mưa phùn mùa đông,  chẳng buồn khoác thêm cho mình chiếc áo cứ để tay lùa gió, tóc đùa mưa cho những hạt mưa bay bay phất phất vào mắt cho nhòe đi chút nỗi niềm chênh chao trong buổi sáng tinh khôi mà tim lại không tĩnh lặng được. Một ngày mới mà sao lại thấy đời thật cũ. Một ngày mưa nên thấy lòng ẩm ướt, hen mùi rêu phong, ...biết làm sao khi cuộc đời chỉ là những gì mơ ước, hạnh phúc mơ hồn trong những vòng quay của cuộc sống. Đâu hiện thực? Đâu ảo vọng không cùng..........
Loanh quanh đã đến nơi cần đến nhưng chưa bao giờ tới được cái đích cần đến, chưa bao giờ cảm giác thật sự hiện hữu trong em, cứ mải xây cho mình một niềm tin ước vọng. Cứ mải đắp cho mình một lâu đài cát bên bờ những con sóng âm ỉ. Rồi một ngày biển xô bão tới, những con sóng kia liệu có giữ nổi bão giông hay cuộn lên cuốn trôi đi tất thảy? Rồi một ngày tay trắng lại trắng tay.......Niềm tin ơi hãy cho em một nơi yêu thương để vững tin đợi chờ. 
BCM.