Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Nêm chút yêu thương cho cuộc sống đậm đà


Dạo này ta có nhiều việc để làm. Cuối năm mà, ta phải chạy nước rút để còn nhận cái gọi là "thưởng cuối năm" chứ. Thế nên một tuần của ta trôi qua nhanh thật. Sáng đưa con đi học, rồi đến công ty, ăn sáng vội vàng, ngồi vào bàn làm việc, bỗng nhiên thấy đèn tắt, ngẩng đầu lên đã thấy 12h, tới giờ nghĩ trưa. Buổi chiều loay hoay vài việc, nhìn lại thấy đã quá giờ tan sở. Ngồi ráng thêm tí xíu, rồi ta cắm đầu chạy xe về nhà. Con gái của ta đợi mẹ về, nó bảo: mẹ, ba gọi điện cho mẹ về với con hả? Thì ra lúc nãy đợi mẹ lâu quá nó bảo với ba nó: Ba lấy điện thoại gọi mẹ về đi ba! Ta nghe mà thương con quá.
Chủ Nhật được mẹ ở nhà chơi cùng, bé con không cho mẹ làm việc gì khác. Ngồi chơi một chút mà con không thấy mẹ ở bên là chạy đi kiếm mẹ. Ta phải chờ con gái đi ngủ trưa mới tranh thủ nấu cháo cho con được. Con gái vừa ốm dậy nên ta nấu cháo ếch hạt sen và nấm rơm cho con ăn. Loay hoay nấu xong nồi cháo, ta thấy như thiều thiếu gì đó? Ngẫm nghĩ một hồi ta chợt nhớ ra nồi cháo chưa có tỏi phi nên nó chưa thơm. Nhiều lần bị gọi là rắc rối nhưng đôi khi ta vẫn thích làm những điều vụn vặt như chuyện tỏi phi. Không có tỏi phi, con vẫn sẽ ăn cháo, nhưng ta cảm giác chén cháo không thơm, không ngon lắm. Thêm một tí tỏi phi, thêm một chút yêu thương chăm chút cho chén cháo, tự nhiên ta thấy chén cháo như ngon hơn, đậm đà hơn.
Bắt chảo lên phi tỏi, ta lại suy nghĩ bâng quơ. Ừ, mà dạo này ta quên làm nhiều thứ lắm nha.
Lâu rồi ta quên mua món gì ngon về cho mẹ chồng ăn. Chiều nào ta đi làm về thì trời cũng tối đen, ba chân bốn cẳng chạy về tới nhà chứ chẳng kịp suy nghĩ gì khác. Tự nhiên thấy ta vô tâm tệ. Mai đi làm ghé chợ một tí, chẳng tốn bao nhiêu thời gian mà mẹ sẽ vui, ta cũng vui.
Lâu rồi, ta quên cả nhắn tin cho chồng. Ừ, hôm qua lấy điện thoại ra nhắn tin báo rằng "em xuất file gấp, em về trễ tí nhé", ta mới nhận ra cái tin nhắn cuối cùng ta gửi cho chồng đã cách đây 1 tháng, và nội dung cũng là "em làm chưa xong, em về trễ tí nhé". May mà ta không copy tin nhắn trước gửi lại cho nhanh, thế mà hôm qua chồng còn trêu: soạn chi tin nhắn mới, gửi lại tin nhắn cũ cho nhanh. Mai đi làm ta sẽ nhắn một cái tin nhắn sến rện cho chồng hết hồn chơi.
Lâu rồi ta cũng chẳng gọi điện thoại bất ngờ cho mấy đứa bạn. Lâu không nghe tụi nó hét lên trong điện thoại: "Con quỷ, mày gọi hỏi thăm tao hả? Mày có biết cái hành động này sẽ gây hậu quả nghiêm trọng không? Lỡ tao đau tim tao lăn quay ra thì sao?". Ta thích như thế, mai ta sẽ làm 1 đứa đau tim nhé!

Lâu rồi ta cũng bỏ bê blog của ta, chẳng viết nổi một cái entry. Hay cuộc sống của ta dạo này nhạt nhẽo quá, chẳng có cảm xúc để viết nhỉ? Có lẽ dạo này ta quên chăm sóc cái cuộc sống tinh thần của ta, nên nó hơi nhạt. Mai nhé, ta sẽ viết một entry, cho cuộc sống tinh thần của ta đậm đà lại coi nào.
Nghĩ đến đó ta tự cười một mình. Ui cha mùi gì thế nhỉ? Ôi mùi khét, tỏi phi đã quá lửa rồi. Đấy, thấy chưa, làm việc gì mà không chú tâm thì dễ hỏng lắm, ta đi rửa chảo và bằm tỏi để phi lại.
Con gái thức dậy, nghe ta hỏi: "Con ăn cháo không? Cháo ếch hạt sen có nấm rơm nữa á". Bé con mừng rỡ: Con Gấu con nó đói rồi, mẹ cho con gấu con ăn cháo nha. Bấy nhiêu thôi cũng đủ tan hết mồ hôi trên người ta nãy giờ, người ta nhẹ như đang bay trên mây. Thích thế đấy!
Cả tuần con ăn cơm ở trường và cơm bà nội nấu, chỉ có Chủ Nhật là được mẹ nấu. Chẳng biết con có thấy ngon thiệt không mà ta chỉ cần bê chén cháo lên tới bàn ăn là con khen: "Mẹ ơi thơm quá!". Chồng ta lại trêu: "Chỉ có con em nó mới khen ngon thôi". Ta bảo: kệ, chẳng biết ngon hay không, chỉ cần con khen một câu như thế cũng đủ mẹ nó vui và hết mệt." Ta biết chồng trêu thế thôi, chứ chồng cũng muốn được ta nấu cho ăn. Ráng đi chồng nhé, khi nào trả hết nợ, ta được vào bếp nấu ăn thì chồng mới có cơ hội chê đồ ăn ta nấu.
Tự nhiên nghĩ tới cảnh khi ta được ra riêng. Chiều đi làm về, ta sẽ vội vàng ghé chợ, rồi vội vàng vào bếp nấu cơm, dọn dẹp. Chắc là sẽ bận rộn và mệt lắm nhỉ, nhưng ta sẽ được tha hồ nêm yêu thương vào tất cả những gì trong cuộc sống của chồng và của con ta. Và lúc đó chắc là chồng sẽ học con gái, vì chồng biết là ta khoái được khen dù biết rõ là khen nịnh.


Mùa hè. Nhớ những tiếng ve ngân trên rặng sấu già, nhớ sắc tím ngát của bằng lăng, sắc đỏ tươi của hoa phượng.
Mùa thu. Nhớ ngất ngây hương hoa sữa thơm nồng, nhớ vị ngọt thanh thơm lựng của chuối tiêu chấm cốm Vòng.
Mùa xuân. Nhớ sắc đào Nhật Tân hồng tươi, nhớ màu vàng vương giả của quất làng Quảng Bá.
Còn với mùa đông, thứ “đặc sản” khiến người xa Hà Nội không kiềm được cảm giác rạo rực, nao nao khi nhớ về. Đó là cảm giác của những buổi sáng mùa đông, từ trên gác cao, qua ô cửa nhỏ nhìn xuống phố, thấy cả thành phố như khoác tấm áo mờ ảo của sương mù.
Sương giăng bảng lảng trong làn mưa bụi như ai đó đang rây bột, trong cái lạnh se sắt, nhưng lại mang vẻ đẹp cuốn hút lạ kỳ.
Trong sương sớm, những hoạt động của con người vẫn diễn ra như thường lệ: Đường phố với người và xe cộ tấp nập, nhộn nhịp; những người bán hàng rong cần mẫn đạp xe trong sương, cây cầu Long Biên cùng xóm nhà nổi dưới chân cầu ẩn hiện trong làn sương buổi sớm…
Những hình ảnh vừa lạ, vừa thân thuộc góp cho bức tranh mùa đông Hà Nội thêm phong phú.

Những tòa nhà cao tầng lấp ló trong làn sương sớm.
Tòa nhà cao nhất Việt Nam, cao ốc Keangnam trên đường Phạm Hùng trong một buổi sáng Hà Nội "tắm" trong sương mù.
Đường Trường Chinh nhìn từ cầu vượt Ngã Tư Sở trong một buổi sáng mù sương.
Đi trên đường phố Hà Nội trong các buổi sáng có sương mù, có cảm giác như lạc đến một xứ sở khác.
Sương mù - “đặc sản” của Hà Nội thường đi kèm với những cơn gió rét, mưa bụi khiến người đi đường không thể không khoác áo mưa.
Một góc hồ Gươm trong sương mù và mưa bụi.
Vẫn có nhiều người bị thứ thời tiết này quyến rũ. Cặp tình nhân này cho hay, mùa đông, cứ những ngày có sương mù lại rủ nhau đi chụp ảnh kỷ niệm ngày đầu tiên quen nhau.
Bãi đất ở chân cầu Long Biên, trong buổi chiều mù sương, trông giống như một cao nguyên giữa mùa đông.
Sương và mưa bụi giăng trên sông Hồng.
Những con thuyền - nơi cư ngụ của cư dân xóm bãi nổi dưới chân cầu Long Biên, chòng chành trong sương và mưa bụi.
Trong làn sương lạnh se sắt, hoạt động thường nhật vẫn diễn ra. Đó là người bán bỏng ngô…
:
… người bán ngô nướng trên cầu Long Biên.
Người phụ nữ bán rau cần mẫn đạp xe trong màn sương và mưa bụi.
Với không ít người, bức tranh Hà Nội - "thành phố sương mù" là bức tranh ít màu, đơn giản và phảng phất buồn. Tuy nhiên, nếu thiếu sương mù và mưa bụi, mùa đông Hà Nội sẽ chẳng còn nét riêng.

ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét